Tuesday, October 2, 2007

Sống

Hồi xưa có đọc một câu nói đại loại là mỗi ngày còn sống trên cõi đời này là phải sống hết mình, chứ thôi chết rồi là hết (Live each day as if it were your last). Bởi vậy cái gì làm được thì hãy làm ngay, đừng chần chờ có thể sẽ không có cơ hội thực hiện. M từng gật gù tấm tắc khen chí lí, rồi ...thôi, chứ cũng chẳng cố gắng đem ra áp dụng.

Hôm qua nhận được tin dữ về đứa bạn nhỏ hơn M một tuổi đã ra đi. Sửng sốt. Bàng hoàng. Không muốn tin. Thấy vô lý, thấy ông trời bất công. M add nó vào friendlist mới gần đây thôi mà. Vừa tạm biệt nó để lên đường cách đây có mấy ngày. Ai có ngờ lại là vĩnh biệt...

Chợt nhớ lại câu nói xưa, thấy hoảng sợ. Có quá nhiều việc M cần làm mà chưa chịu làm. Nhiều tâm sự cần giãi bày, nhiều khúc mắc cần giải toả. Nhiều lời yêu thương chưa bày tỏ, nhiều nỗi giận hờn chưa nói ra...

Thời gian thì không chờ đợi, mà cuộc sống sao bỗng thấy mỏng mảnh dễ vỡ đến thế...

Rest in peace, my friend!

No comments: